Ky Quan San 11/2020

Dec 06, 2020
"Như núi rừng, như cây cỏ, leo núi là một trải nghiệm hiện hữu, tĩnh lặng và tràn đầy sự chữa lành" Trích: Xan Ng

Đây là lần đầu tiên mình viết một bài để nói về những cảm  xúc của mình sau chuyến đi 3 ngày 2 đêm tại Ky Quan San.

Sau đây mình xin được nói về vì sao lại có chuyến đi này. Đầu tiên để nói về chuyến đi này thật sự là nó không dễ dàng thực hiện một chút nào cả, lúc mình có kế hoạch cho chuyến đi này cách đây đúng một năm. Sau chuyến đi leo núi Fansipan và Phú Lương (Tà Chì Nhù) vào tháng 10/2019 về mình đã bị say mê bởi vẻ đẹp thiên nhiên của núi rừng Tây Bắc. Mình đã lên kế hoạch cho chuyến đi là vào giữa tháng 3 năm 2020 lúc đó là mùa hoa Đỗ Quyên và cũng còn sót lại chút biển mây bồng bềnh, cũng là giai đoạn cuối của mùa leo núi vì sau đó là thời gian nắng nóng và mưa bão không thích hợp để đi leo núi. Và thế là mình đã lên kế hoạch rủ rê các thành viên của team mình hay đi trước giờ để cùng chuẩn bị cho chuyến leo núi ở Tây Bắc  đầu tiên của team mình, vì đây là lần đầu cả team đi nên mình đã cố gắng chuẩn bị thật kỹ càng mọi thứ, quan trọng nhất là sức khỏe. Mình đã cố gắng tập luyện thật nhiều để chuyến đi được tốt đẹp nhất, trước đó mình đã khỏe rồi, nhưng mình còn muốn khỏe hơn nữa để hỗ trợ mọi người lúc leo. Nhưng đúng vào lúc còn vài ngày nữa team mình bay ra thì là lúc dịch covid bắt đầu bùng phát, lúc đó mình và team đã có ý nghĩ là đi về sẽ tự cách ly 14 ngày, nhưng cho dù là tính như vậy, đến lúc đi còn 2 hôm thì Sapa lại có 1 ca mắc nên phong tỏa luôn Sapa, thế là kế hoạch của bọn mình bị tan tành. Thật sự lúc đó rất buồn và hụt hẫn lắm, nhưng khi đó trong đầu mình lại nãy lên một ý định là sẽ dời kế hoạch leo núi sang tháng 11 vì giai đoạn này là mùa leo núi cũng như cách dịch khá xa nên chắc sẽ đi được. Và thế là mọi người ngưng không để tâm đến kế  hoạch này một thời gian cho đến khi đầu tháng 10 mình lại rủ rê mọi người lại nhưng lần này thì những thành viên cũ lại bận công việc nên không thể tham gia còn lại một mình mình, khi đó mình đã nghĩ lần này không toang vì dịch mà toang vì không đủ thành viên, nhưng vì lỡ hứa với chị Hà và bé Xan là tháng 11 sẽ ra leo cùng mọi người rồi nên phải cố gắng thực hiện. Thế là mình lại đi lân la rủ rê tiếp, sau 1 hồi rủ rê thì không ngờ là mọi người muốn leo nhiều quá, ban đầu mình dự tính là 10-12 người thôi, sau đó lại nhảy lên 14 người. Thôi thì 14 người vậy.

Và rồi cứ thế mình cứ đếm ngược từng ngày để đến ngày cùng hội họp mọi người ở 2 miền, trong chuyến đi lần này mình khá tệ vì mình bị dính chấn thương từ cuối tháng 10 phải nghỉ tập gần 1 tháng nên sức khỏe xuống rất nhiều, và chấn thương quay trở lại trước ngày đi, lúc đó cứ nghĩ lần này toang rồi, lúc ấy chỉ mong là có thể đi bình thường được để đồng hành cùng mọi người, chứ không đi được thì mọi người sẽ ra sao khi mà mình là người rủ rê lôi kéo mọi người đi với nhau, rồi ai sẽ quan tâm mọi người trong suốt chuyến đi, mọi thông tin chuyến đi, phương tiện đi lại mình là người đứng ra làm cho mọi người cả. Thật sự lúc ấy chỉ mong muốn cái chân nó lành lại để đi cùng mọi người thôi, tới ngày đi cái chân nó vẫn vậy, mình nghĩ thôi ráng liều đi, lê lết cũng được miễn sao đi cùng mọi người.

Vào sáng đầu tiên ở Sapa cả team hội họp đầy đủ ăn sáng và di chuyển tới điểm trek, vì bọn mình đến Sapa hơi muộn. Tới điểm trek mọi người phân chia đồ đạc rồi chuẩn bị bắt đầu trek, team mình hình như là team xuất phát muộn nhất, muộn hơn gần 2h nên khá vội vàng trong ngày đầu.

Một chiếc hình đầy đủ các thành viên ưu tú của mà đã bị lừa vào chuyến đi của mình

Mình sẽ nói sơ qua về các thành viên trong team. Team mình lúc xuất phát là 15 người gồm: Tùng, Cường, Phong, anh Giang, chị Trinh, chị Tuyền, chị Trang, bé Xan, chị Hà, Ánh, chị Quỳnh, anh Đạt, Quang và người anh lớn mới gia nhập là anh Thanh. Những con người cực kỳ dễ thương nhưng không bánh bèo đâu nhá. Đặc biệt là các chị em đi hình như là con thần gió hay sao ấy, đi biệt tăm luôn, mình thì lúc nào cũng đi sau cùng để hỗ trợ mọi người mà hỗ trợ đâu không thấy toàn hỗ trợ mình, quá thất vọng về bản thân luôn á =))

Bắt đầu xuất phát thôi nào! Let's go!!!

Con dốc đầu tiên mà đã vật vã vậy rồi, hứa hẹn sẽ có nhiều điều thú vị đây <3
Mới leo có tí chưa thấm mệt đã phải tranh thủ ăn trưa để đi cho kịp giờ, nhìn mình giống như ham ăn lắm á. Nhưng không phải vậy đâu nha =))

Sau khi ăn trưa xong thì mọi người sắp xếp đồ lên đường luôn, mọi người đi khá thong thả. Đoàn mình đi khá chậm, cứ thong dong đi, mãi mê ngắm cảnh núi rừng, lắng nghe âm thanh thiên nhiên, là tiếng chim hót, tiếng suốt  chảy róc rách, tiếng gió lùa qua rừng trúc, những âm thanh nghe thật vui tai, nên là đoàn đến lán sau cùng luôn, đến lúc nắng tắt mới đến gần con dốc bỏ cuộc, vì nó quá cao và dài.

Đoạn này khá nguy hiểm, cũng may là trời đẹp chứ ngày mưa chắc chơi trượt máng xuống luôn ấy chứ.

Lúc mình đến chân dốc thì có chị Tuyền chờ mình ở đó, vì trong lúc đi mình bị chuột rút ở chân trái mất tầm 10 phút mới đi lại được nhưng cũng không đi nhanh được vì vẫn còn khá đau, chỉ đi nhẹ nhàng được, còn mọi người thì đều đã đi trước cả rồi, lúc này 2 chân đã rã rời đi một xíu là có dấu hiệu không ổn lúc đó chỉ biết ráng, quang cảnh lúc đó yên tĩnh, nhiệt độ xuống rất nhanh, lúc đó mình chợt nghĩ đến thằng Phong, bé Xan và cả Ánh bảo là đi cùng mình giờ mọi người đâu cả rồi? Sao lại đối xử với mình như vậy :( rồi mình chỉ biết cắm đầu mà đi, nghe từng nhịp tim, từng bước chân của chính bản thân mình, khi đó có một cảm giác bình yên đến lạ thường trong người, cứ vậy mình cứ bước tiếp và không nhớ đã đi như vậy bao lâu. Cứ đi như vậy cho đến khi gặp mọi người ở 1 bãi đất trống, lúc này dừng lại thì gió bắt đầu nổi lên cảm giác nó lạnh đến thấu xương luôn, thế là mọi người lại tiếp tục đi tiếp trong bóng đêm, người thì mang đèn pin người thì mang điện thoại bật flash, vì mình nghĩ là sẽ tới lán sớm nên không bắt buộc mọi người mang đèn pin đi. Đến đoạn sau này chân mình bắt đầu lại không ổn khi đó mình đưa balo cho anh porter vác hộ mới có thể đi tiếp được. Đến đoạn gần đến lán mình bắt đầu đi nhanh hơn theo porter dẫn đường và tới lán đầu tiên, đáng ra mình nên chờ mọi người cùng đi thì sẽ vui hơn. Tới lán lúc đó tầm 7h, thật sự là rất lạnh trên người chỉ bận 1 chiếc áo thun mỏng tang, vứt balo xuống chỗ nghỉ. Việc đầu tiên cần làm lúc đó là tháo balo ra tìm áo ấm mặc vào liền, vì rút kinh nghiệm leo Fansipan năm ngoái lần này mình chuẩn bị khá nhiều đồ ấm. Đến lúc định mệnh nhất là đi tắm ở cái lạnh tê tái, còn nước thì nóng ơi là nóng, đã vậy còn tắm ở cái phòng ngoài cùng, đang tắm mà gió rít 1 cái vào thì ôi thôi, nó lạnh đến mức không còn cảm xúc luôn, thao tác lúc đó nhanh hơn bao giờ hết phải tắm thật nhanh để thoát khỏi cái lạnh đó.

Cơm tối đêm đầu tiên, tiếc là mọi người không ăn cùng nhau
Khoai nướng cho vui chớ ăn uống gì tầm này nữa =))

Buổi tối đó mọi người cũng không ăn uống cùng nhau do đến nơi muộn quá và hầu hết mọi người ai tắm xong rồi thì ăn luôn, buổi tối đó là 1 buổi trời nhiều sao cực kỳ, chưa bao giờ mình thấy nhiều sao như vậy trên bầu trời, mọi người quây quần bên nhau bên đống lửa, ai nấy cũng rơi nước mắt vì khói. Lúc đó có một anh tên Duy qua giao lưu, đàn hát khá feel, mọi người cùng nhau thưởng thức. Khá tiếc là hôm đó mọi người ngồi lại không lâu và mình chưa khơi gợi được để mọi người nói chuyện với nhau nhiều hơn. Tối đó chỉ có vậy, mọi thứ diễn ra 1 cách hơi vội vã, mọi người đã thấm mệt sau 1 ngày khá dài di chuyển nên ai cũng muốn vào với cái chăn ấm áp ở bên trong lán, lần này mình sợ mọi người lạnh nên đã chuẩn bị miếng dán nhiệt cho mọi người, nhưng không hiểu sao lúc đó  mình quên bén đi chuyện này và có người dùng người không. Chỉ sợ mọi người lạnh quá không ngủ được điều mình đã từng gặp ở lán 2800m ở Fansipan năm ngoái. Cũng may là lần này là thời tiết không lạnh lắm mọi người ai nấy cũng ngủ ngon ấm áp cả.

Sáng hôm  ấy mình là người dậy sớm nhất và đánh thức mọi người dậy để chuẩn bị ra đón bình minh được mong chờ nhất trong chuyến đi này, bình minh được mọi người đánh giá là đẹp nhất trong top 10 đỉnh ở phía Bắc, lúc gọi mọi người dậy thì ôi thôi thằng Phong em tôi nó đang ôm anh Páo porter của đoàn tôi ngủ một cách ngon lành, cảm giác em nó ôm còn hơn như là ôm người yêu ngủ nữa nhìn hạnh phúc lắm luôn, lúc đó mình cũng quên chụp lại cho em ấy 1 tấm để đời luôn.

Khung cảnh ở núi Muối rất đẹp, nhìn thật hùng vĩ biết bao
Một chiếc ảnh là bạn Cường chụp, mình khá ấn tượng với chiếc ảnh này <3
Nó chill biết bao nhiêu

Đường từ lán lên núi Muối ngắm bình minh thì tầm 10 phút đi thong dong thôi, lên đến nơi thì  trời còn tối lắm nhưng cũng nhìn ra được biển mây, mừng thầm trong bụng là mẹ thiên nhiên đối đãi với mình quá tốt luôn, mọi người cứ đứng đó ngắm nhìn, tận hưởng cái không khí mà phải mất hơn 1000km và rất nhiều thứ để đến được nơi đây, đứng tại nơi này, nhìn ngắm, tận hưởng bầu không khí này, những cảm xúc nó cứ dạt dào, nó cứ xuất hiện rồi biến mất trong cơ thể mình. Chuyến đi này thú thật mình không còn muốn chụp hình nhiều như những lần trước nữa mà chỉ dành thời gian đó ngắm nhìn thiên nhiên hùng vĩ, ghi lại bằng chính con mắt của mình, lưu giữ những xúc cảm mà có thể khó có lại lần nữa được, rồi ông mặt trời cũng lên, mà ông lên nhanh một cách dữ thần luôn, nó quá chi là đẹp, cảnh biển mây bồng bềnh, ánh nắng mặt trời ban mai nó nhẹ nhàng ấm áp làm sao, những cảm xúc đó ở thành phố làm sao mà có được, thật sự lúc đó mình cảm thấy một cảm giác rất yên bình trong lòng, một cảm giác không thể diễn tả bằng lời được. Mọi người lúc này cũng tranh thủ chụp một vài tấm hình làm kỉ niệm rồi về ăn sáng chuẩn bị cho hành trình dài phía trước là chinh phục đỉnh Kỳ Quan San.

Lúc mình về lán thì cũng khá muộn, lúc này mọi người hầu như đã ăn sáng xong cả, bữa sáng cũng như bao bữa sáng mà mình từng ăn khi đi leo núi là mì tôm trứng, mình phải ăn hết tốc lực để kịp cùng mọi người chuẩn bị xuất phát.

Thưởng thức ly cafe ở một nơi như thế này thì còn gì tuyệt vời hơn cơ chứ
Điểm danh team trước khi chinh phục đỉnh Ky Quan San

Sau khi lên đỉnh lúc 1h kém lúc này trên đỉnh đang rất đông người nên chúng mình ăn trước cái đã chụp hình check-in cái chóp sau, no cái bụng trước đã, trên đỉnh gió khó lớn và lạnh. Buổi trưa của chúng mình thì gồm có cơm lam, chả và muối vừng, vì leo cả buổi sáng mệt lả nên mình cảm giác ăn rất ngon luôn.

Cả team chinh phục đỉnh, hơi tiếc vì thiếu mất chị Quỳnh

Cái cảm giác đứng trên đỉnh thật tuyệt vời dường như mình đã chiến thắng bản thân mình, quang cảnh trên đỉnh theo mình thật sự không đẹp bằng ở sống lưng khủng long và núi Muối nó chỉ là có tầm nhìn rộng lớn hơn mà thôi chứ sự hùng vĩ theo mình nó nằm ở đoạn sống lưng khủng long và ở núi Muối được.

Quá đẹp phải không mọi người???

Sau khi chụp hình ngắm nhìn thiên nhiên một hồi rồi cả team di chuyển xuống núi trước khi trời tối, lúc này thì cũng lại là mô típ quen thuộc là chúng mình lại tách ra làm 2 nhóm nhỏ hơn, 1 nhóm đi trước rất nhanh mà không đợi mọi người cùng đi, cái này phần lớn lỗi là nằm ở mình ban đầu đã không quán xuyến mọi người đi cùng nhau, mọi người cứ sợ mình bị bỏ lại phía sau nên cứ cố đi nhanh, kết cục là nhóm mình đi phía sau khá xa, cảm giác mình khi đó có chút hơi buồn vì đã không hoàn thành nhiệm vụ gắn kết đồng đội lại với nhau trong chuyến đi lần này.

Sau khi về đến lán thì thấy mọi người đi trước đã tắm rửa ăn chơi phủ phê các kiểu rồi, như chị Hà, Phong còn vác cái ghế đi ra chỗ cái hồ ở lán phía trên sống ảo nữa, lúc về nhìn lại hình mà tức luôn á =)) Vui thôi chớ mọi người cũng muốn có những khoảnh khắc để đời mình cũng mừng thay, vì hơn ai hết mình hiểu những cảm giác đó. Dù cố gắng duy trì mục tiêu của nhóm, nhưng hơn ai hết mình vẫn luôn tôn trọng mục tiêu của mỗi người, vì khi trở về, ai cũng sẽ có những cảm nhận mà chỉ riêng mình muốn có.

Đây là bà chị đã chạy về trước và đi sống ảo

Đi với nhau 2 ngày rồi thật sự tối nay mới được ăn cơm chung mà đầy đủ mọi người, chổ chúng mình ăn là 1 bãi đất trống trải bạt lên, lúc mà ngồi xuống trời ơi nó lạnh khiếp, mình lúc đó phải đi kiếm đồ lót ở phía dưới mà ngồi chứ không tài nào ngồi như vậy được, mọi người ngồi sát vào nhau hết mức có thể để sưởi ấm cho nhau. Lúc mới về đã đói từ trước đó nên lúc ăn mình ăn như cả ngày hôm đó bị bỏ đói vậy á =))

Sau khi ăn đã đủ no thì đến phần mà mình cảm thấy ý nghĩa nhất trong chuyến đi này, đáng lẽ phần này mình nên làm từ hôm qua. Đi 2 ngày với nhau rồi mà nhiều người còn chưa nhìn rõ mặt nhau chưa nhớ tên nhau, nên sẽ có phần giới thiệu của từng người, lúc này là mỗi người uống 1 chén rượu rồi bắt đầu giới thiệu thì phải. Cường là người giới thiệu đầu tiên, chắc do lần đầu nên còn hơi ngại nhưng phần giới thiệu đó cũng đủ in sâu vào mỗi người là bạn ấy tên "Cường nè" và ước mơ của bạn ấy ra sao, “Chúng ta là một team, chúng ta nên đi cùng nhau để mọi hiểu nhau hơn sau mỗi hành trình”, đó là mục tiêu cũng như là nỗi niềm mà Cường, mình và mọi người muốn giữ trong chuyến đi, mà trong hành trình của 2 ngày hôm trước cả team đã bỏ lỡ. Đây là điểm mà mình thấy khá nuối tiếc trong chuyến đi này. Tiếp đến anh Giang một người anh mình mới quen qua chuyến đi này, anh có vẻ ngoài rất nam tính, anh có những góc nhìn về cuộc sống rất lạ đối với mình, chắc do mình còn trẻ dại quá nên chưa suy nghĩ được như vậy, lần này đến chị Tuyền, chị ấy có nickname là Tuyền Xù, vì sao có cái nickname này thì mọi người cũng biết rồi đó, chị là một người khá vui tính, dễ thương hay chụp hình cho thằng em này, chắc mình không cần chia sẻ nhiều về chị, một người chị đi cùng mình qua rất nhiều cung ngay từ lúc đầu mới có team mình hay đi. Lần này thì đến lượt người anh lớn trong nhóm mình mới quen được lúc ở Sapa đó là anh Thanh, một người mà mình vô cùng ngưỡng mộ, cảm ơn anh về những những bài học quý giá, cũng như những chia sẻ hết sức chân thật về cuộc sống mà anh đã trải qua, rồi lần lượt từng người là chị Trang là một câu chuyện khá buồn, chị ấy vừa mới thất tình xong nên mình không muốn xoáy vào câu chuyện này, mình đi tiếp đến bé út của chuyến đi này là bé Xan, suốt 2 ngày đầu tiên mình cảm nhận bé rất ít nói, nhưng hóa ra không phải, chả qua chưa bắt đúng tần số của bé thôi. À còn nữa thật ra xém tí nữa là chuyến đi này không có bé rồi, bé sợ leo không nỗi, sợ ảnh hưởng đến mọi người, nhưng hóa ra em nó là người leo khỏe nhất, trước lúc leo đã bảo đi cùng với anh thế mà bé lại lon ton đi trước luôn, buồn hết sức, anh nó thì đang bị chấn thương trước chuyến đi nên không đi nhanh được.

Còn về chị Quỳnh, chỉ biết là anh chị cũng mới  từ Nhật về thời gian gần đây theo mình chị là một người khá vô tư, vui vẻ nhưng mình không chắc là có vậy không?  Đó là suy nghĩ phiến diện từ mình thôi mà nhỉ? Nhưng chắc chắn là bánh bèo của team mình. Anh Đạt cũng mới từ Nhật về với Ánh nữa, mình thấy trong lúc đi lúc đầu ảnh cũng hay nói nhưng sau đó tìm ít nói dần chắc do mấy con dốc khiến anh không còn muốn nói gì nữa. Quang ấn tượng ban đầu là bạn ấy hơi ít nói, chắc là bạn ấy đi top đầu nên mình không nghe bạn ấy nói? hoặc là bạn ấy thích yên tĩnh để tận hưởng thiên nhiên này chăng? Chỉ biết bạn ấy đi khỏe quá, biết vậy mình đã pass đồ qua cho để bạn ấy chậm lại bớt rồi.

Riêng về Ánh, ấn tượng đầu tiên với mình là cậu ấy dễ thương đáng yêu lắm luôn, nhưng không vì thế mà bánh bèo nhá, cậu ấy dễ thương hơn chị Hà, cực kỳ vui tánh và dễ gần. Chỉ tiếc do mình không có thời gian tiếp xúc nhiều nên cũng không cảm nhận nhiều hơn về cậu ấy được, trước lúc đi mình còn bảo nhau là sẽ đi cùng nhau mà, thế mà lúc đi được một đoạn thì không còn thấy cậu ấy trong tầm mắt mình nữa, ban đầu mình còn lo cậu ấy đi không nổi, hóa ra điều lo ấy là đúng nhưng mà đúng cho bản thân mình.

Chị Hà, biết nói thế nào nhỉ? Quen chị cũng được 10 tháng rồi nhỉ? Từ đợt keep plan tháng 3 đến giờ, bà chị này khá là vui tính, dễ gần nhưng không bánh bèo. À mà còn nữa chị Hà dễ thương lại còn đảm đang nữa nha vậy mà mình cũng không hiểu tại sao đến giờ vẫn còn than ế! Tuy vậy mình cũng phải bóc một chút phốt của chị: Trước lúc đi đã bảo đi cùng em thế mà lúc đi lại mất dạng đâu không thấy luôn, không có lấy một chút quan tâm thằng em nó ra làm sao :(, đi với nhau 3 ngày không có lấy đến một tấm hình chung.

Về thằng Phong, thằng này cũng thuộc em út của team, mình ngưỡng mộ kiến thức của nó vì cái gì nó cũng biết, nhưng… biết điều thì nó không hề =)). Ra ngoài này nó đi với mấy chị suốt 3 ngày luôn không thèm quan tâm anh nó ra sao luôn. Chắc là được mấy chị thương yêu lắm nên không coi thằng anh này ra gì nữa rồi, nghe đồn là mấy chị tìm được em giai thất lạc các kiểu :(

Chị Trinh là một người khá nhiều chuyện, đam mê sống ảo, lần nào cũng bị thằng em này dụ chị đi đi em sẽ chụp hình cho chị, nhưng lần nào mình cũng không chụp cho bả được 1 tấm hình đẹp.

Tối đó mỗi người một câu chuyện, nghe rất chân thành và gần gũi đến nhường nào, và rồi cũng đến lượt mình chia sẻ, câu chuyện mình chia sẽ hoàn toàn khác với mọi người, nếu mọi người là giới thiệu về bản thân về ước mơ hoài bão, thì mình lại là một câu chuyện về bản thân mình, không biết lúc đó cảm xúc như thế nào mà mình lại nói ra câu chuyện của mình một cách liên tục và liền mạch như vậy, trước giờ mình vốn là người ít nói, ít chia sẻ, ăn nói không được lưu loát và hơi thiếu tự tin trước đám đông. Có lẽ hôm đó quá nhiều cảm xúc đặc biệt khiến mình nói một cách rất thoải mái về những suy nghĩ của bản thân, những nỗ lực cá nhân của mình. Mình cảm thấy rất vui và hạnh phúc vì tối đó ai cũng lắng nghe câu chuyện của mình. Lượt cuối là cùa bạn Tùng Già, bạn này thì xàm vô đối rồi, qua những gì bạn kể thì trước là bạn người cũng có một chút nội tâm giống mình, sau đó không biết học được ai đó chỉ cho cách xàm, thế là xàm tới giờ luôn.

Tâm sự đến khuya, mọi người lại quay lại với chiếc chăn ấm áp. Không hiểu sao tối đó mình lại không ngủ được, cứ trằn trọc mãi, có lẽ nào vì tiếc nuối cho một chuyến đi mới đó mà sắp kết thúc, phải chuẩn bị rời xa núi rừng, rời xa mọi người rồi chăng? Vừa mới hiểu nhau hơn thì lại là lúc chuẩn bị kết thúc hành  trình, thật sự có nhiều điều còn vấn vương nơi đây.

Sáng hôm sau mình cũng lọ mọ đánh thức mọi người dậy đi ngắm bình minh ở núi Muối, cảnh sắc hôm đó nó cũng tuyệt vời như hôm trước vậy ý, tiếc là mình mang máy đi nhưng lại không có tấm nào nên hồn, đã 2 lần mang máy đi mà vẫn chưa rút được kinh nghiệm, điều này làm cho bản thân mình khá nuối tiếc.

Bình minh sáng hôm sau, hôm nào cũng đẹp xuất sắc cả

Vì mải mê ngắm cảnh quá nên nhóm mình về lán sau mọi người, lúc đó mọi người đã ăn sáng xong và chuẩn bị xuống núi rồi, mình lần này thuộc trong top lềmề nhất luôn ý, chuyện gì cũng sau cùng luôn. Đã thế lại còn bị bác Tào rượt nữa chứ. Nghĩ lại, lần này mọi chuyện quá ư là ưu đãi dành cho mình luôn.

Tấm hình cuối ở lán trước khi xuống núi

Lần này xuống núi thì mọi người đi thong thả và giao tiếp với nhau nhiều hơn, chắc là do những câu chuyện tối qua làm mọi người gắn kết lại. Dù là đoạn đường xuống núi không dài như đủ bù lại những bỏ lỡ trong 2 hôm trước.

Cả đoàn dừng nghỉ ngơi xíu sau con dốc bỏ cuộc
Cả đoàn ai cũng đi xuống dốc, riêng có mỗi chị Hà đi lên dốc =))

Tầm 13h hơn, mọi người đều đã xuống dưới chân núi, ai cũng mệt nên chui vào chỗ mát nghỉ ngơi, đoàn xe đưa mọi người đến chỗ ăn trưa. Và team phát hiện lạc mất anh Thanh, có lẽ là trách nhiệm Leader là mình lớn nhất, mình vì cứ nghĩ anh đi trước rồi, nhưng đó là phán đoán cá nhân, lần này mình phải rút kinh nghiệm sâu sắc cho bản thân để những chuyến đi sau sẽ được trọn vẹn hơn nữa. Đoạn này không thể không nhắc đến chị Trinh say xe, phải ngồi bên đường chờ chờ anh Páo tới đón vì chịu không nổi nữa cái cảm giác ngồi trên xe thêm phút giây nào nữa.

Sau đó mình chia tay anh Thanh ảnh còn ở lại leo thêm Tả Liên và Lảo Thẩn. Anh Giang, Cường, Tùng mọi người lại di chuyển lên Hà Giang để vi vu rồi mới về Sài Gòn.

Vậy đó chuyến đi của team mình kết thúc như vậy, chuyến đi mang lại khá nhiều cảm xúc cũng như bài học cho bản thân. Trước giờ mình vốn chỉ làm support cho team, phần Leader thường sẽ do anh Hưng làm. Vì lần này anh Hưng không đi mà mình thì không muốn tiếp tục delay, nếu delay thì delay đến bao giờ nữa. Thế là mình làm Leader dẫn mọi người chuyến đi này luôn, mình biết làm Leader không phải chỉ là rủ rê mọi người đi cùng nhau cho vui, mà còn có những trách nhiệm khác nữa: Đảm bảo mọi người an toàn trong chuyến đi, Cố gắng không để xảy ra sự cố và quan trọng là phải gắn kết mỗi người lại với nhau. Lần này mình nhận thấy bản thân chưa làm tốt một số chỗ. Mình chưa gắn kết mọi người lại với nhau từ ngày đầu tiên, mãi đến cuối ngày thứ 2 mới là lúc moi người chia sẻ, rồi còn là những sai lầm của mình về cách quản lý thành viên trong đoàn dẫn tới bị lạc mất một thành viên sau khi xuống núi.

Leo núi đối với mình đơn giản lắm, là để hòa mình vào thiên nhiên, để trở về cội nguồn của bản thân, để nhìn vào sâu bên trong chính mình, để nghe từng hơi thở, từng nhịp tim, cảm nhận từng bước chân của mình, để lắng nghe âm thanh từ thiên nhiên, tiếng chim hót, tiếng gió thổi, tiếng lá rơi,... cảm thấy được mình hiện hữu giữa đất trời này.

Một chiếc clip của bạn Cường để mọi người gợi nhớ lại hành trình đầy thú vị